Nhưng sau đó, nhiều phụ huynh học trò đã yêu cầu nhà trường không cho em đi học vì sợ lây bệnh sang con em họ
Thành hôn với anh Trần Trọng T. Là một đàn bà thôn quê vốn hiền hậu, chị N. Mẹ Tính cũng do suy sụp ý thức mà đã tạ thế. Bởi họ lo tôi sẽ lây nhiễm sang cháu, tôi đành phải quay về nhà bố mẹ đẻ để sinh sống cùng với nỗi tuyệt vọng và nhớ con đến quặn lòng”. Tái phạm vì bị kỳ thị Theo tìm hiểu của PV báo ĐS&PL, nhiều tả của sự kỳ thị diễn ra trong cộng đồng dưới nhiều hình thức khác nhau: Sự cáu gắt, ánh mắt khinh, lảng tránh, phân biệt đồ dùng, không nhận được thái độ tin tưởng, đối với những đối tượng từng thuộc vào nhóm lợt xã hội.
Tuy nhiên, căn số thật oái oăm. “Sự kỳ thị của cộng đồng khiến nạn nhân càng lún sâu vào khuyết điểm”.
Đã hoàn toàn đoạn tuyệt với ma túy, lấy vợ, sinh con, nhưng trong mắt những người xung quanh, đã từng biết C.
Nhẹ nhàng về nói với chồng: “Anh nên đi xét nghiệm xem sức khỏe thế nào, dạo này anh có vẻ không được khỏe…”. Thực tiễn bấy lâu vẫn còn rất nhiều người do hiểu biết có hạn, nên họ xem người bị nhiễm HIV như “quái vật” hoặc thậm chí như những tên “tội phạm” đáng sợ.
Tương tự trường hợp của bé Phạm Thị Tính (đã được đổi tên), ở Vĩnh Phúc, cháu bị nhiễm HIV nên không được đi học, do bị những người dân xung quanh kỳ thị. Ở độ tuổi như bé Tính, dù chưa nhận thức được mình đang mang trong người bệnh tật, nhưng với những cái nhìn soi mói của hàng xóm láng giềng, sự ngăn cản không cho em đến trường… đã và đang làm cho cuộc sống của em trở nên ảm đạm, buồn tủi và không thấy ngày mai.
Từ ngày chồng mất, chị N. Ngược lại B. Lên 3 tuổi, người bạn thân của T. Hai vợ chồng ôm nhau khóc. Chồng chị nhất quyết không đi. Tiếc rằng, chị N. Cùng con trai đi xét nghiệm tại viện Đống Đa (Hà Nội) và rụng rời khi cầm trên tay kết quả dương tính.
Trên Thực tế, C. Tính bị HIV do lây từ bác mẹ. (ĐSPL) - Không ai muốn tiếp xúc hay trò chuyện, họ luôn phải đối mặt với những sức ép vô hình rất lớn từ thái độ kỳ thị và phân biệt đối của cộng đồng. Nếu chúng ta biết đón nhận, khích lệ, chia sẻ cùng họ, tạo cho họ nhịp được hòa nhập cộng đồng, thì những người nhiễm HIV, những người nghiện, hay những tù nhân, họ có dịp được làm việc, và không quay ra “trả thù đời”.
Tìm mọi cách kiếm tiền mua thuốc. Thương cháu, bà nội thường ngắt hoa và gấp thuyền giấy hay tìm cho cháu những con búp bê cũ nát mà người ta vứt ngoài đường về cho cháu chơi.
Rất muốn được tới trường, được học hành vui chơi như bao bạn khác. Và những nghĩ suy tiêu cực luôn phong bế, bám chặt lấy họ khiến họ không thể “trở về” trên con đường hoàn lương. Gia đình coi C. Không phải là người xấu, B. Trong đầu chị thoáng hiện ra hình ảnh cái chết đã được báo trước, một cảm giác đớn đau xen lẫn nỗi sợ hãi đến hoảng hồn. Quay sang trộm cắp của những người xung quanh.
Khi mà con người ta bị dồn đến bước đường cùng, khi không còn có thể níu kéo cuộc sống bình thuờng, điều phát sinh sau những chất chứa trong lòng là sự hận thù khủng khiếp. Còn chị như cái xác vô hồn, chân tay như cứng lại và tim như ngừng đập. (SN 1984) ở Bắc Giang là một thí dụ minh chứng. Nhiều người không may là nạn nhân của trò đùa số cũng câm nín mang theo cuộc đời mình nỗi đau mang tên “kỳ thị”.
Đặc biệt đối với những nạn nhân nhiễm HIV nói riêng, không chỉ đợi bị kỳ thị, ngay tại thời điểm những người khi mới phát hiện mình nhiễm loại virút này, cũng đã làm họ như chết đứng.
Họ rửa cái cốc uống nước thật kỹ phải C. Ở Hưng Yên. Sống trong nhà chồng lặng lẽ như một cái bóng. , “Bản án kỳ thị” lại đến không chỉ từ từng lớp mà đến từ chính bố mẹ đẻ của anh T. Nhiều người luôn né tránh, không dám đến gần người có HIV.
Anh chồng nức nở nói: “Anh giết em rồi!”. Thậm chí, kỳ thị còn được xem là “bản án thứ hai” dành cho người trót lầm đường, lạc lối. Phải được giúp đỡ, được sẻ chia từ phía cộng đồng. Sự kỳ thị như là nỗi ám ảnh, như “bóng ma” đắp vơ khiến cho họ đau đớn mà chẳng thể hét lên tiếng cầu xin: Đừng kỳ thị tôi! Sự kỳ thị không chỉ đẩy một con người đến chỗ tuyệt vọng mà sự kỳ thị thực sự đã góp phần “giết chết” nhiều người.
Ở Hà Nội. Người bệnh phải đối diện với cuộc sống bị cô lập và trơ tráo, họ không chỉ bị từng lớp kỳ thị, mà còn bị chính người nhà hắt hủi, lánh né. Bởi trên hết là họ cần được yêu thương, tin tưởng và đùm bọc của chính người thân trong gia đình.
Là đồ nghiện ngập đáng sợ. Họ cần sự cảm thông, sẻ chia của cộng đồng xã hội. Bị nhiễm HIV và bảo chị N. Vẫn luôn coi C. Khi cậu con trai của chị N. ”
Thấy bé Tính khao khát được đến trường, gia đình xin cho bé Tính đi học lại. Chị N. Trời đất ơi như sụp đổ, chị lao một mạch về gặp chồng và đưa kết quả cho chồng xem. (Huyện Mê Linh, Hà Nội) từng là đối tượng nghiện hút, tàng trữ ma túy. Thực tiễn, sự kỳ thị còn gây hiểm nguy cho chính người đi kỳ thị người khác.
Luật phòng, chống vi rút gây ra hội chứng suy giảm miễn nhiễm mắc phải ở người (HIV/AIDS), tại Điều 4 quy định rất rõ về quyền và trách nhiệm của người nhiễm HIV/AIDS: “Người hiễm HIV có các quyền sau đây: Sống hòa nhập với cộng đồng và xã hội, được điều trị và chăm nom sức khỏe, được học văn hóa, học nghề, làm việc, được giữ bí ẩn tây riêng liên can đến HIV/AIDS.
Phải san sẻ động viên chị, bởi lỗi không phải do chị gây nên. Một năm sau đó chị N. Theo tìm hiểu của phóng viên, được biết, năm 2000, chị N. Trên đây chỉ là một trong số ít những viện dẫn cụ thể về sự phân biệt đối với những đối tượng từng lớp.
Vì bị kỳ thị, nhân vật trong ảnh đã dấn mình đi bán dâm để rồi bị nhiễm HIV mặc dầu B. Bởi họ nghĩ không còn gì để mất. Sinh cháu trai đầu lòng khỏe mạnh, gia đình chị như được nhân đôi hạnh phúc.
Nói với chị N: Anh T. Bản thân B. Chua xót kể lại thế cục bất hạnh của mình khi bị chính những người thân kỳ thị Trường hợp của chị Nguyễn Thị N. Mọi người ơi, con vô tội. Việc một cô gái bị cưỡng dâm dẫn đến nhiễm HIV, khi đến trường, lại bị nhà trường từ khước.
Bởi nếu vấp phải rào cản của cõi tục kỳ thị, thì họ như một lần nữa chơi vơi chẳng biết thế cuộc sẽ trôi về đâu. Có thế họ mới không nghĩ quẩn mà trở lại con đường tội.
Trước sự kỳ thị của gia đình, cộng với sự sợ hãi lo âu kéo dài và không đi khám để điều trị kịp thời, anh T. Đó là những gì kinh khủng nhất, mà chỉ những người trong cuộc mới cảm nhận được. “Nhiễm HIV không đồng nghĩa với án tử hình, nhưng chính sự kỳ thị của cộng đồng mới khiến người bệnh chết nhanh hơn” - Đây là hai thông điệp lớn của Hội nghị quốc tế về HIV/AIDS đã diễn ra tại Mỹ năm 2012.
Nhưng vì quá sợ hãi nên anh T. “Vượt rào” với gái bán hoa, ngờ đâu đó là ngày định mệnh khiến cuộc đời họ toang hoang. Về mặt luật pháp và cả đạo đức, đáng nhẽ trong hoàn cảnh như vậy, gia đình chị N. Một lần anh T. Uống, rồi bình phẩm đủ chuyện sau lưng.
Lương Liễu -Trần Hải. Đã hận đời mà thành gái bán dâm.
Có trường hợp không phải là lỗi của nạn nhân. Bởi có trường hợp chính người kỳ thị lại thành nạn nhân của người bị kỳ thị. Năm lên 3 tuổi, gia đình cho Tính đi học mẫu giáo. Không nhận được sự chia sẻ thông cảm từ phía gia đình nhà chồng, trái lại còn bị kỳ thị, xa lánh. Không ai muốn tiếp xúc hay chuyện trò, họ luôn phải đối mặt với những áp lực vô hình rất lớn từ thái độ kỳ thị và phân biệt đối xử của cộng đồng.
Như một gánh nặng cho đến khi bị bắt và đi trại cai nghiện trở về. Lại bị phân biệt đối, cộng với cuộc sống gia đình khó khăn, cha mắc bệnh tim, mẹ bị tâm thần, trong trạng thái quá bức bách, bị dồn vào ngõ cụt chung cục B. “An tử” đến từ người nhà Sự kỳ thị bao giờ cũng là động thái thụ động khiến cho những người trong hoàn cảnh đó bị tổn thương nghiêm trọng, đẩy họ vào bế tắc.
Chỉ là nạn nhân, đáng nhẽ B. Chị N nói trong chua xót: “Sau khi chồng tôi mất, gia đình nhà chồng chính thức đuổi tôi ra khỏi nhà khi vành khăn trắng vẫn còn trên đầu tôi và tuyên bố: “Không cho tôi nuôi con, kể cả không cho đến thăm cháu bé (vì xét nghiệm cháu không bị nhiễm HIV).
Liên can đến việc tiền nong, vay, dù là nhỏ nhất nhưng cũng không ai trợ giúp C. Thấy bất an, chị N. Cuộc sống của anh chị diễn ra êm ả và hạnh phúc. Một cảm giác đớn đau, sợ hãi đến cực độ phủ lên cuộc đời họ. Uẩn khuất sau những số, những thế cuộc là tiếng kêu cứu không lời của chính họ.
Để có tiền phục vụ cơn nghiện của mình, C. Ai cũng giữ một khoảng cách xúc tiếp, dè chừng. Điều đớn đau nhất với vợ chồng chị N. Mỏi mòn và đã chết vì HIV, khi cậu con trai vừa tròn 5 tuổi. Em vô tội, nhưng thương thay em cũng lại là một nạn nhân của thói kỳ thị khiến lòng người trằn trọc. Nhưng ngày bà nội đưa bé đến trường, rất nhiều người nhìn hai bà cháu với ánh mắt ghẻ lạnh, xa lánh và họ phản đối không cho Tính vào học.
Đó là Nguyễn Thị Thanh B. Lấy mãi của gia đình không được, C. Nên đi xét nghiệm. Hàng ngày, Tính chỉ một mình làm bạn với ti vi hoặc ngồi trước cửa nhà, mắt nhìn xa xôi, bé chỉ mơ ước được đi học, có thầy cô và được chơi với bạn bè. Họ không chết vì virút HIV, mà họ chết bởi chính sự kỳ thị của cộng đồng và sự ghẻ lạnh của chính người thân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét